Ở Việt Nam, sự nghiệp chính trị thường phụ thuộc nhiều vào niên hạn, cơ cấu hay tín nhiệm nội bộ. Ở Trung Quốc, trọng tâm được đặt vào thành tích có thể đo lường
Khái niệm::
Trong hệ thống chính trị Trung Quốc, đặc biệt từ sau cải cách mở cửa, việc bổ nhiệm và đề bạt cán bộ gắn liền với chỉ số thành tích. Một bí thư tỉnh ủy hoặc thị trưởng có cơ hội thăng tiến khi chứng minh được năng lực thúc đẩy tăng trưởng GDP, thu hút FDI, phát triển hạ tầng và cải thiện môi trường kinh doanh. Nhiều nghiên cứu học thuật đã ghi nhận hiện tượng “tournament competition” (cạnh tranh theo giải đấu) giữa các địa phương: Quảng Đông, Chiết Giang, Thượng Hải, Thâm Quyến, những nơui không chỉ chạy đua về các kết quả định lượng đạt được, mà còn về cải cách thể chế để được trung ương ghi nhận.
Đặc điểm quan trọng khác là sự hiện diện nổi bật của tầng lớp kỹ trị. Vào đầu thập niên 2000, hơn 80% Ủy viên Bộ Chính trị Trung Quốc xuất thân từ giới kỹ sư hoặc có đào tạo khoa học – công nghệ. Điều này giúp họ có tư duy thực dụng hơn trong quản lý, đồng thời tạo điều kiện để chính quyền địa phương dễ dàng thử nghiệm những chính sách hỗ trợ công nghiệp, R&D, và công nghệ cao. Trong khi đó, ở Việt Nam, các lãnh đạo cao cấp đa số xuất thân từ các lực lượng vũ trang hay công tác Đoàn, hoặc học những ngành như luật và kinh tế.
Nguồn:: Meritocracy và hiệu quả quản trị công: So sánh Trung Quốc và Việt Nam